Chu toàn gia đình vẫn không được chồng chấp nhận

Tôi ngồi một mình, không khóc, ôm con và suy nghĩ xem mình sai ở đâu: Nuôi hai cậu con trai ngoan ngoãn, tôi không cờ bạc, không vi phạm pháp luật, không o ép chồng, không ăn chơi, đua đòi. Vậy lý do chồng không chấp nhận tôi là gì?

Tôi yêu anh suốt bốn năm học đại học. Anh là người có trách nhiệm, thật thà, đàng hoàng và không ba hoa. Tôi tin đó sẽ là người chồng tốt, người cha tốt của các con sau này. Tôi ăn cơm trước kẻng và vì vậy đám cưới được tổ chức rất sớm, khi tôi mới 23 tuổi, vừa ra trường được bốn tháng. Tôi xin được việc ở công ty lớn, danh tiếng tại Hà Nội, thu nhập đủ để trang trải cuộc sống tuy nhiên không đủ tích lũy. Tôi đã nói với chồng, năm năm đầu tiên của hôn nhân rất khó khăn, mình sẽ cố vượt qua bằng tình yêu và sự tôn trọng. Chúng tôi thống nhất không kiểm soát tài chính của người kia, chỉ hỗ trợ và chăm sóc lẫn nhau chứ không bắt "nộp thuế" hay giữ thẻ ATM.

Câu chuyện dài nhiều buồn vui qua đi, ông bà ngoại mua nhà cho vợ chồng tôi ở cùng với hai con trai kháu khỉnh, cứ ngỡ cuộc sống vậy đã qua giai đoạn chông gai nhất và giờ chúng tôi cùng dạy con học thành người. Tôi thi được vào một công ty trả lương gấp đôi lương chồng hiện tại, bắt đầu có tiền để lo toan tốt hơn cho các con và chồng bớt gánh nặng, yên tâm phát triển. Công việc không quá vất vả nhưng phải đi tỉnh làm hàng ngày, tối mới về. Bắt đầu những hục hặc trong gia đình khi chúng tôi không thống nhất được việc cùng tích lũy tài chính.

Sau tám năm kết hôn, lương hai vợ chồng gần 30 triệu mà anh không tích lũy cùng tôi. Nhiều cuộc nói chuyện ngắn có, dài có đã diễn ra nhưng không có kết thúc. Tôi quyết định gạt bỏ vấn đề tiền sang một bên để đảm bảo hạnh phúc trước mắt. Rồi bạn gái cũ chồng tôi gọi điện, những cuộc nhậu nhẹt không nhớ nổi đường về, những quan điểm cứ theo đà "đường ai người đó đi". Chồng xin lỗi và hứa thay đổi, tôi chấp nhận và không một lời oán trách.

Một ngày, chồng nói không thể chấp nhận được tôi ngay giữa căn nhà mà bố mẹ tôi cho, hỗn với mẹ tôi rồi bỏ đi. Tôi ngồi một mình, không khóc, ôm con và suy nghĩ xem mình sai ở đâu: Nuôi hai cậu con trai ngoan ngoãn, tôi không cờ bạc, không vi phạm pháp luật, không o ép chồng, không ăn chơi, đua đòi. Vậy lý do là gì, chẳng nhẽ quá độc lập về tài chính nên thành người thiếu nữ tính sao? Hay quá chiều chồng nên anh trở nên ích kỷ?

Tôi hì hụi lo toan đối nội đối ngoại và tự giải quyết các vấn đề cuộc sống để đến lúc chồng nói anh không có vai trò gì, đấy là cái sai sao? Tôi ôm hai đứa con thơ ngây mà không thể hiểu đã đánh mất quá nhiều thời gian cho chồng, cho bố mẹ, các em, cho các con và chạy theo một thứ tình yêu không có thật, một người đàn ông cưới tôi chỉ vì trách nhiệm. Tôi muốn viết rất nhiều mà lòng đau như cứa, không biết sẽ phải nói với các con ra sao? Các bạn hãy cho tôi lời động viên.

Vân

nguồn: vnexpress


{fcomment}