Năm 26 tuổi, tôi chia tay mối tình 4 năm. Tôi không thể tin được vì suốt ngần ấy thời gian, tôi luôn tin rằng cả 2 sẽ có 1 happy-ending, sẽ được tổ chức đám cưới bên bờ biển, rồi về chung một nhà… Quả thật, tôi đã yêu tình cũ bằng tất cả những si mê, cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
Ấy thế mà người ta vẫn phản bội tôi. Giây phút nhận ra bị "cắm sừng", tôi đau đớn muốn chết đi sống lại. Thậm chí, sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra mình không thể sống thiếu hắn ta. Tôi đã vứt bỏ chút tự trọng cuối cùng để đi xin hắn quay lại. Nào ngờ, hắn lại quỳ xuống, xin ngược tôi: "Xin em hãy buông tha cho anh đi!".
Chỉ 1 câu nói ấy, tôi biết là hắn hoàn toàn thay lòng đổi dạ rồi. Tôi biết, mình vừa hành động ngu ngốc quá. Tôi thất thểu ra về với trái tim tan nát.
Cũng kể từ đó, tôi chẳng màng yêu đương hay tìm hiểu ai. Mẹ tôi và bà nội cứ sốt sình sịch, gặng hỏi chuyện tình cảm rồi cố gắng gán ghép, mối lái, tôi gạt đi hết. Tôi hiếm khi về quê mà ở lì trên Hà Nội. Bởi tôi biết, có về là y như rằng bà và mẹ sẽ gọi anh chàng nào đó tới nhà ngỏ ý muốn tìm hiểu.
Riết rồi chán, mẹ tôi bảo: "Mặc kệ chị, cứ làm bà cô già đi. Tôi không quan tâm nữa."
Thương mẹ lắm nhưng tôi cũng chẳng biết làm sao. Chính bản thân tôi còn vô cùng hoang mang về chuyện tương lai. Bạn bè đã chồng con đề huề còn mình vẫn lẻ bóng đi về.
Tận khi tôi 29 tuổi, mẹ tôi phát bệnh vì lo lắng, cộng thêm tôi cũng thật sự quên tình cũ, tôi mới gật đầu đi xem mặt 1 người. Thấy bảo, anh này 33 tuổi, nhưng làm kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác nên không có thời gian yêu đương.
Lần đầu gặp, tôi hơi ngỡ ngàng vì trông anh ta già quá, làn da đen, bàn tay thô ráp, duy chỉ có nụ cười tươi rói và đôi mắt vẫn lấp lánh. Nhưng khi nói chuyện, cả hai chúng tôi có vẻ khá hợp. Thành – anh kỹ sư xây dựng đó rất vui tính, lại cởi mở và đặc biệt hào phóng. Qua những câu chuyện thì tôi cảm nhận được như vậy.
Sau 5 tháng tìm hiểu, hai chúng tôi quyết định kết hôn trong sự vui mừng của cả bố mẹ 2 bên. Tới mức mà họ còn quyết định tổ chức thật rình rang, như thế đã tống khứ được 2 "quả bom nổ chậm" đi vậy.
Tôi về quê xin việc và chung sống với bố mẹ chồng. Cô em của Thành thì đã đi lấy chồng, có 2 con, đứa lớn 4 tuổi rồi. Cũng phải, cô ta cũng bằng tuổi tôi mà.
Vì Thành vẫn hay phải đi công tác, bố mẹ chồng rất thương tôi. Ông bà còn tâm lý, rất hay tạo điều kiện cho tôi ra ngoài gặp gỡ bạn bè để đỡ tủi. Và đặc biệt, những ngày Thành ở nhà, hầu như tôi chẳng phải làm gì, cứ ăn xong bố mẹ chồng tống chúng tôi vào phòng. Tôi hiểu, bà muốn nhanh có cháu nội bế.
Nói chung, cuộc sống hôn nhân khá ổn, ngoại trừ cô em chồng rất hay về bên ngoại. Và đáng nói, cô ta có tính tắt mắt. Có lần, tôi phát hiện mất hộp phấn nước, hỏi mãi sau cùng cô ta mới cười bảo 2 đứa bé cầm nhầm.
Ừ, thế thì bỏ qua. Nhưng tôi nghi lắm, bởi không phải 1 lần, nhiều lần khác tôi mất đồ, nào áo, nào chân váy, có khi thỏi son, lúc khác lại phấn mắt… Trẻ con nào có cái tính ăn trộm nếu như mẹ nó không cho phép? Hơn nữa, tôi rất thương 2 đứa bé, chúng khá ngoan chứ không như lời em chồng nói.
Tôi có nói chuyện với Thành nhưng anh lại tìm cách gạt đi. Vì anh cho rằng, em gái mình không có cái tật ấy. Thủ thỉ với mẹ chồng, bà cũng cho rằng chắc tôi vứt linh tinh chứ em chồng không dùng những thứ đó.
Trời ơi, tôi phát điên mất. Chỉ thiếu bằng chứng nữa thôi, chứ rõ mười mươi là cô ta lấy của tôi mà.
Tôi bực quá, cuối cùng nảy ra một kế. Tôi xin chị cùng công ty hộp phấn hàng hiệu đã hết hạn từ lâu, mang về để trong phòng.
2 hôm sau, em chồng tới chơi và lại theo thói quen tự vào phòng tôi lục lọi đồ đạc. Tối tôi về, thấy mọi thứ đảo lộn, hộp phấn bắt mắt nhất đã không cánh mà bay. Tôi im im không nói gì, phải 3 – 4 ngày sau, tôi mới tá hỏa hỏi mẹ chồng:
- Mẹ ơi, mẹ có thấy cái hộp phấn bên ngoài đính đá rất đẹp của con không? Khổ ghê, con xin về chưa kịp đổ đi đã mất rồi.
- Mẹ không. Mà sao lại đổ đi hả con?
- À, thực ra hộp ý hết hạn cả năm rồi. Nhưng mẫu mã nó đẹp nên chị đồng nghiệp tiếc và giữ lại. Nay con đang muốn đổ phấn cũ đi, thử làm phấn handmade ấy mà.
- Hết hạn thì có sao không con?
- À, con chưa dùng mỹ phẩm hết hạn bao giờ, nhưng khả năng cao sẽ bị dị ứng, nổi mụn…
Nghe tới đây, mẹ chồng tôi tái mặt, vội vàng đi gọi cho cô con gái. Quả nhiên đầu dây bên kia thấy cô em thút thít khóc vì mặt đang sưng vù lên những mụn là mụn.
Mẹ chồng ái ngại hỏi tôi cách trị mụn dị ứng, tôi đưa cho bà 1 tuýp kem cũng không quên dặn dò thêm:
- Mẹ ơi, lần sau đừng để mọi người tự vào phòng con rồi lục tung đồ lên nhé. Nhiều khi không biết rồi cầm nhầm, lại gây họa đấy ạ.
Mẹ chồng không nói gì, bà tẽn tò thay cô con gái tính tình hay tắt mắt. Nhưng sau lần đó, quả nhiên tôi chẳng mất gì nữa. Còn mẹ chồng, tôi biết dù bà có thương tôi thế nào thì cũng luôn luôn xếp sau các con ruột của bà thôi. Tôi không trách nhưng tôi sẽ tự học cách bảo vệ mình.