Bác sĩ cuối cùng ở bệnh viện Ấn Độ giữa tâm dịch Covid-19

Đội bảo vệ trang bị súng để hộ tống bác sĩ Kumar Gaurav (ảnh), 42 tuổi, giáo sư y khoa kiêm bác sĩ tư vấn tâm lý, nhân vật chủ chốt còn lại tại Bệnh viện và Cao đẳng Y tế Jawahar Lal Nehru ở Bhagalpur, bang Bihar, Ấn Độ, khi ông ta đi lại kiểm tra trong bệnh viện.

Các vệ sĩ ở đó để bảo vệ ông khỏi người nhà của bệnh nhân, gồm cả những người nhiễm Covid-19, khi những người này nhất mực xông vào các phòng bệnh như phòng hồi sức cấp cứu (ICU) để chăm sóc người thân. “Nếu chúng tôi ngăn cản họ, họ sẽ tức giận”, bác sĩ nói. “Họ muốn người nhà bị bệnh của họ ăn cơm nhà, hay thậm chí là xoa bóp. Vì thế, họ đang mang mầm bệnh từ các phòng ICU lây nhiễm ra cộng đồng”, theo Reuters.

Khu vực đang trong mùa mưa và độ ẩm lên đến mức không thể chịu nổi, nhưng một vài máy điều hòa trong bệnh viện không hoạt động nên một số người thân phải quạt tay cho người bệnh. Các phòng bệnh cũ nát đến mức từ giường bệnh đến cửa sổ, tường, quạt trần đều gỉ sét, ố vàng. Thiết bị bảo hộ và kit xét nghiệm qua sử dụng vứt bừa bãi trên sàn.

Bác sĩ Kumar không thể tin rằng có ngày ông rơi vào tình cảnh này. 9 năm trước, bác sĩ tâm thần đã chuyển gia đình ông về quê để sống cuộc sống kín đáo, bình lặng hơn với nhận mức lương cao hơn so với 3 năm làm việc ở thủ đô New Delhi. Ông nhận lời làm giáo sư y khoa và bác sĩ tâm lý tư vấn tại Bệnh viện và Cao đẳng Y tế Jawahar Lal Nehru, nơi có 900 giường bệnh. Ông có nhiều thời gian thư thả hơn để dạy học và thăm khám bệnh nhân tâm thần.

Nhưng giờ đây, dịch Covid-19 ập đến, mọi thứ đảo lộn. Một số bác sĩ đã nhiễm Covid-19, số khác từ chối làm việc. Ông Kumar trở thành bác sĩ hàng đầu duy nhất trong bệnh viện dù ít thâm niên và mắc bệnh tiểu đường, huyết áp cao – hai căn bệnh nền rủi ro nghiêm trọng trước Covid-19. “Rất nhiều đồng nghiệp của tôi đã từ chối làm việc. Tôi phải có trách nhiệm”, ông nói.

Vào tháng 4, khi đại dịch tấn công bang Bihar ở miền Đông và đông dân thứ 3 Ấn Độ, bệnh viện của ông Kumar được chỉ định là 1 trong 4 bệnh viện điều trị Covid-19 của bang. Với điều kiện cơ sở vật chất lẫn trình độ chuyên môn ở các khu vực lân cận xung quanh còn yếu kém, đa phần người bệnh đổ đến bệnh viện của ông Kumar.

Vào tháng 6, ông Kumar (ảnh) cho biết chính quyền huyện đã chỉ thị cho bệnh viện điều trị cả những người không nhiễm Covid-19. “Trong thế giới lý tưởng, không nên có bất kỳ bệnh nhân không mắc Covid-19 nào trong bệnh viện này”. Ông nói rằng hệ thống y tế ở Bhagalpur, giống như nhiều khu vực khác của Bihar, đang trên đà sụp đổ.

Các nhân viên bệnh viện, bệnh nhân và người nhà đều phàn nàn về tình trạng thiếu nhân lực và vật tư trầm trọng như máu, thuốc men. Tất cả 37 giường ICU đều chật cứng người, thậm chí có người phải trải chăn nằm trên nền nhà.

Bác sĩ Kumar cảm thấy bất lực trong việc bố trí cách ly các bệnh nhân Covid-19. “Chúng tôi không phân biệt được ai dương tính, ai âm tính”, ông nói. “Chúng tôi không biết tình trạng của họ và không thể đợi đến khi họ được xét nghiệm. Tất cả được điều trị. Chúng tôi là nhóm người dễ bị tổn thương nhất”.

Chính quyền Bihar và chính quyền liên bang không bình luận về tình trạng của Bệnh viện Jawahar Lal Nehru. Dù sự lây nhiễm đã chậm lại ở nhiều quốc gia khác, Ấn Độ vẫn báo cáo hơn 50.000 ca mắc Covid-19 mỗi ngày. Đến thời điểm này, Ấn Độ ghi nhận gần 2,4 triệu ca nhiễm, cao thứ 3 thế giới sau Mỹ và Brazil và chưa có dấu hiệu chững lại. Hơn 47.000 người đã chết vì Covid-19 ở nước này.

Bihar có khoảng 87.000 ca nhiễm với 465 ca tử vong, tương đối thấp so với các bang khác nhưng hệ thống y tế ở đây đã gần như quá tải, không như những thành phố lớn như New Delhi, nơi có nhiều ca bệnh hơn nhưng được hưởng nguồn lực tốt hơn.

Vào một ngày chủ nhật tháng 7, Parsada Sah, chủ cửa hàng 67 tuổi có kết quả dương tính với Covid-19 ở ngôi làng cách Bhagalpur 50 km. Sah cùng với vợ, Vimla Devi, và con trai Manoj, đến bệnh viện bằng xe cấp cứu. Nhưng họ được thông báo là không có giường bệnh cho bệnh nhân Covid-19. Ông Sah được nhét vào phòng cấp cứu tổng hợp với 20 giường kín người.

“Họ nói đây là chỗ duy nhất cho chúng tôi lúc này vì đã hết chỗ”, anh Manoj nói. Mặc dù biết rõ Sah bị nhiễm bệnh, gia đình ông vẫn vào phòng để chăm sóc. “Nhân viên chỉ đặt đồ ăn lên giường. Họ không cho ai ăn cả. Nếu bệnh nhân không thể tự ăn thì phải nhờ người khác giúp”. Bác sĩ Kumar nói rằng mối bận tâm của họ là chính đáng. “Chúng tôi không có nhân viên riêng để đưa bệnh nhân đến phòng vệ sinh hay cho họ ăn. Vấn đề là chúng tôi không có đủ nguồn nhân lực, từ dưới lên trên”.

Bệnh viện của bác sĩ Kumar nằm ngay cạnh sông Hằng, nơi linh thiêng nhất ở Ấn Độ và chịu ảnh hưởng bởi mưa lũ mùa hè. Trên bờ sông, những con trâu được thả để tắm táp. Cũng tại đó, các xe cứu thương lấy nước để rửa xe. Ngoài cửa chính bệnh viện, người nhà ngồi bên thi thể người thân chờ các xe cứu thương chở đi mai táng hoặc hỏa táng.

Bệnh viện phải tiếp nhận những xe đẩy bệnh nhân mà không biết tiền sử bệnh của họ, hầu hết chưa được xét nghiệm Covid-19. Các nhân viên thường chỉ đeo mỗi găng tay chuyển họ vào bên trong, kiểm tra nồng độ oxy trong máu rồi bỏ cáng và người trên hành lang. Một số được điều trị trên cáng cho đến khi có giường.

“Nếu tôi đứng trước một bệnh nhân Covid-19 trong hai phút và phải tiếp xúc với 20 bệnh nhân, tôi có nguy cơ bị nhiễm trong 40 phút”, ông Kumar nói. Với một số bác sĩ, rủi ro như vậy là không thể chấp nhận được. Các bác sĩ cấp dưới không ngừng phàn nàn. Dù đã hứa với họ sẽ thuyết phục chính phủ chi viện, nhưng ông Kumar thừa nhận đó là việc khó khăn, theo Reuters.

Ông Kumar bật khóc khi kể lại khoảnh khắc tồi tệ nhất từ khi lên nắm quyền. Khi một người bạn của cha ông cần truyền máu định kỳ và nhờ ông Kumar giúp. “Tôi phải nói không, vì chúng tôi không có đủ máu trong ngân hàng. Chúng tôi chỉ có mức tối thiểu cho các trường hợp khẩn cấp”, ông nói rằng rất đau đớn khi nói lời từ chối. “Tôi không biết làm thế nào để nói không với bệnh nhân”.

Sinh ra ở Bhagalpur, bác sĩ Kumar chuyển đến thành phố phía bắc Chandigarh để được đào tạo y khoa và gặp vợ mình, cô Mili Jaswal, một nhà tâm lý học ở đó. Sau khi kết hôn, cặp vợ chồng trẻ chuyển đến New Delhi để làm việc. Nhưng không quen với văn hóa tài chính ở bệnh viện tư nhân, cả hai đã trở về Bihar năm 2011. Vài năm sau, họ đón con gái đầu lòng. Chưa bao giờ, bác sĩ Kumar cảm thấy lo lắng khi ôm con gái vào lòng trước khi đi làm như lúc này.

Cô Mili lo lắng rằng thời gian làm việc dài và căng thẳng khiến chồng mình ngày càng xa cách con gái. “Khi anh ấy ở nhà, con muốn nói chuyện với anh ấy nhưng anh ấy lại không thể”, cô nói. “Con muốn chia sẻ suy nghĩ của mình và chơi với cha nhưng anh ấy thì không”.

Nguồn: Báo Zing