Chỉ hai tháng trước, Radha Gobindo Pramanik và vợ của mình còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ mừng cô con gái thông báo mang bầu đứa cháu mà họ mong chờ từ lâu. Cả gia đình đều quá vui mừng tới mức họ gần như chẳng để ý đến triệu chứng ho của người vợ.
Đó là sự sơ suất có thể sẽ ám ảnh Pramanik mãi mãi. Trong vòng vài ngày, người vợ Pramanik, cô con gái và cả đứa cháu còn chưa được sinh ra đều qua đời, giữa hàng chục nghìn người chết vì Covid-19 trong làn sóng dịch bệnh tàn phá Ấn Độ hồi tháng 4 và tháng 5 vừa qua.
“Tất cả những người thân yêu nhất đều rời bỏ tôi”
“Tất cả những người tôi yêu thương nhất đều đã rời bỏ tôi. Giờ đây tôi bị bỏ lại một mình trên thế giới này”, người đàn ông 71 tuổi nghẹn ngào nói trong đêm cầu nguyện theo nghi thức của người Hindu dành cho người đã khuất ngay tại nhà ông ở thành phố Lucknow.
Trong khi Ấn Độ dần thoát khỏi những ngày đen tối nhất của đại dịch, các gia đình trên khắp đất nước này vẫn đang sống trong nỗi đau vì mất tất cả những người thân yêu. Họ thậm chí bị bỏ lại với nỗi dằn vặt liệu họ có thể làm gì khác để tránh thảm kịch này.
Ruby Srivastava mất cả gia đình chỉ trong vòng 1 tuần hồi tháng 4 vừa qua. Đầu tiên là mẹ cô, rồi đến cha cô, cả hai người đều qua đời vì mắc Covid-19. Sau đó, em trai cô qua đời trong một tai nạn giao thông. Cuối cùng là bà của cô cũng qua đời vì quá đau lòng.
Giờ đây, cô gái 21 tuổi chỉ còn lại một mình với nỗi đau không không thể nào nguôi ngoai cùng những câu hỏi cô tự đặt ra cho chính mình.
Cô tự hỏi liệu mọi chuyện có khác đi không, nếu đơn xin nghỉ ốm của cha cô được chấp nhận trước khi ông ngất xỉu ở nơi làm việc và được đưa về nhà sau đó. Cô tự hỏi liệu cha của cô có được cứu sống hay không nếu ông được điều trị tốt hơn ở các bệnh viện công mà gia đình đã đưa ông tới trước khi quyết định họ sẽ tự chăm sóc ông ở nhà.
Với sự gia tăng số ca mắc Covid-19, các bệnh viện ở Ấn Độ đều quá tải, trong khi các loại thuốc điều trị cùng oxy y tế đề thiếu hụt nghiêm trọng. Nhiều người đã chết trên đường được đưa tới các trung tâm y tế. Nhiều gia đình rơi vào hoảng loạn.
Khi trở về nhà, gia đình Srivastava chấp nhận trả cái giá “cắt cổ” để mua một bình oxy cho cha cô. Việc mua được 1 bình oxy khiến họ nhẹ nhõm tới mức gần như không để ý rằng mẹ cô cũng bắt đầu ho.
“Tất cả mọi người đều tập trung vào cha tôi. Chúng tôi đã không nhận ra rằng mẹ tôi cũng đang gặp phải một số vấn đề”, Srivastava nói.
Tình hình của mẹ cô chuyển xấu nhanh chóng. Bà qua đời hôm 22/4, ngay sau hôm chồng bà qua đời.
Sau tang lễ của cả cha và mẹ, cậu em trai của Srivastava chết trong một tai nạn giao thông. Ba ngày sau đó, bà của cô cũng qua đời vì quá đau buồn.
Srivastava mất tất cả những người thân trong gia đình chỉ trong vài ngày kinh hoàng.
Nỗi đau của những người còn sống
Ông Pramanik cũng vô cùng tiếc nuối về những ngày cuối cùng của gia đình ông. Ông ước rằng ông đã để ý đến triệu chứng ho, sốt không liên tục của vợ mình; ước rằng ông đã không tổ chức buổi tiệc cho cô con gái Navanita. Họ đã quá vui mừng khi cô con gái mang thai sau 9 năm chờ đợi và đã có phần lơ là các biện pháp phòng dịch ở thời điểm mà không ai có thể an toàn trước dịch Covid-19.
Một vài người bạn đã khuyên vợ ông xét nghiệm Covid-19, nhưng bà đã không nghe theo.
Vấn đề còn trở nên tệ hơn khi sau hôm tổ chức tiệc, vợ chồng ông Pramanik đã tới thăm nhà Navanita ở ngoại ô thủ đô. Ở đó, hai mẹ con trò chuyện suốt cả đêm về việc chuẩn bị các thứ cho cho ngày Navanita sinh con.
Trong vòng 24 giờ, triệu chứng sốt của vợ ông Pramanik quay trở lại, bà cũng phàn nàn về triệu chứng thở dốc khi nhập viện. Chỉ 3 ngày sau, bà qua đời.
Quá đau lòng, ông Pramanik và con gái trở lại Lucknow bằng tàu hỏa. Navanita đã hứa sẽ chăm sóc cha mình.
“Nó nói với tôi rằng “Cha không cô đơn. Con sẽ ở với cha’’, ông Pramanik nhớ lại.
Khi về tới nhà, Navanita bắt đầu có các triệu chứng. Suốt 5 ngày sau đó, các triệu chứng trở nên nặng hơn. Navanita được nhập viện, sau đó chuyển vào phòng chăm sóc tích cực (ICU) và dùng máy thở.
Đêm 17/4, ông Pramanik và con rể ngồi bên ngoài phòng ICU và tìm cách an ủi lẫn nhau. Cả 2 đều rơi nước mắt.
Sáng hôm sau, các bác sỹ thông báo rằng họ cần tìm một cơ sở y tế có điều kiện tốt hơn cho Navanita. Họ bắt đầu “điên cuồng” gọi điện tới các bệnh viện trên khắp thành phố nhưng đều bị từ chối vì gần như tất cả các nơi đều đã kín chỗ.
Sau vài giờ gọi điện liên tục, cuối cùng họ cũng tìm được một nơi đồng ý tiếp nhận. Nhưng đã quá muộn. Navanita chết trên đường được đưa tới bệnh viện mới, cùng với đứa con chưa chào đời của mình.
Hai tháng sau đó, Pramanik vẫn cảm thấy mình là người có lỗi. Ông tự nhủ, nếu ông quyết định khác đi, vợ và con gái ông có thể vẫn còn sống, và ông sẽ được làm ông ngoại.
“Đôi khi tôi cảm thấy như chính tôi đã giết chết vợ và con gái mình. Suy nghĩ này cứ khiến tôi trằn trọc mỗi đêm”, Pramanik đau đớn chia sẻ./.