Vợ chồng con trai tôi lấy nhau được gần 3 năm nay, có một bé gái rất xinh xắn, thỉnh thoảng rảnh rỗi các con và cháu lại về thăm vợ chồng chúng tôi.
Những lúc nhớ cháu tôi lại ra thăm, nhìn thấy các con sống trong căn phòng thuê chật chội nóng bức mà thương quá. Vợ chồng tôi quyết định bán miếng đất gần nhà, được khoản tiền kha khá cộng với số tiền tích cóp của hai vợ chồng con trai nữa đủ mua được căn hộ chung cư.
Mua được nhà, các con mừng lắm mời mọi người ở quê ra ăn mừng nhà mới. Nhìn căn hộ đẹp, đồ đạc đầy đủ mà vợ chồng tôi vui lắm. Vậy là từ nay con cháu yên tâm làm việc và chăm sóc con cái không phải bận tâm đến chuyện nhà cửa nữa.
Đi thăm nhà con trai một vòng tôi thấy cái ban công nhỏ xinh nhưng lan can lại rất thấp, trẻ con có thể leo lên ban công dễ dàng. Ngay lúc ấy tôi đã nhắc con trai cần phải làm hàng rào bằng inox bảo vệ để trẻ không bị rơi xuống dưới.
Nhưng con trai tôi trách: "Đến mừng nhà mà mẹ lại nói toàn lời xui xẻo vậy. Mẹ thấy xung quanh có nhà ai làm hàng rào không? Mọi người vẫn sống tốt đẹp có xảy ra vấn đề gì đâu?".
Trước khi rời nhà con trai, tôi vẫn có cảm giác bất an với cái ban công kia nên lại nhắc con dâu nhớ bắt chồng nó thuê thợ về làm hàng rào. Nghe con dâu nói vâng vâng dạ dạ khiến tôi yên tâm hơn nên từ đó cũng không nhắc nhở các con nữa.
Cho đến 1 tháng sau, đột nhiên nghe điện thoại của con trai gọi về nói trong tiếng khóc nghẹn ngào: "Không nghe lời cảnh báo của mẹ bây giờ con đã thấy hậu quả rồi".
Linh cảm có điều gì chẳng lành trong lời nói đó, tôi gặng hỏi vài lần nữa thì mới nghe được con trai nói là cháu gái rơi xuống ban công và mất rồi. Nghe đến đây nước mắt tôi nhòa đi, điện thoại rơi trên sàn nhà. Trái tim tôi đau vô cùng, vậy là đứa cháu đáng yêu của tôi đã ra đi mãi mãi khi còn quá nhỏ.
Sau đám tang cháu gái, con trai tôi luôn tự trách bản thân chủ quan không nghe lời nhắc nhở của mẹ. Còn con dâu tôi như bị thần kinh, nó luôn lảm nhảm bảo là tại nó mở cửa ban công phơi quần áo mà quên không khóa lại cửa.
Đã một tháng qua đi rồi mà tâm trạng các con tôi vẫn chẳng khá lên chút nào, lúc nào cũng tự trách bản thân, tôi phải làm sao để các con bình thường lại đây mọi người?